Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại


Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại
"Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau"
.................Hay lắm à :>


Nó set blast, close quick comment và gập laptop lại. Nó muốn ngủ một giấc, thật dài, thật say, ngủ cho quên hết mọi thứ đi. Quên cả anh nữa...
Anh có nghe trong gió tiếng leng keng
Tiếng phong linh reo vui khi gặp gió
Gió vuốt ve từng tiếng chuông nho nhỏ
Nghe phong linh hát một khúc tình ca...
"Yêu thương dễ đâu phai theo tháng ngày. Tất cả xếp lại, cất gọn vào trong tim, vậy thôi..."
Nó set blast, close quick comment và gập laptop lại. Nó muốn ngủ một giấc, thật dài, thật say, ngủ cho quên hết mọi thứ đi. Quên cả anh nữa...
- Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em buồn như thế này đâu.
- Có phải nó là như thế này không anh?
- ...
- "Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt." Là như thế này sao anh?
-----
"Mình phải dậy. Phải dậy thôi. Không chần chừ nữa. Dậy!" Nó tự bắt mình thoát khỏi giấc ngủ chờn vờn những cơn mơ. Vào toilet rửa mặt, thay chiếc váy boho xinh nhất của nó, thả tóc ra và ra khỏi nhà. Định xỏ chân vào đôi tông, nó khựng lại. Đôi xỏ ngón màu trắng anh tặng nó. Tự cười khẩy với chính mình, nó nhặt hai chiếc dép và quăng vào tủ. Lát nữa về nó sẽ xếp hết những món quà của anh vào một cái hòm và khoá chặt lại. Nhưng đấy là chuyện của "lát nữa". Còn bây giờ, nó phải đi gặp một người.
- Xinh thế cô em? Trông chẳng có vẻ gì là vừa mới break up với người yêu cả.
- Em mà lại. Hehe, anh có bận không, giờ này cũng vắng khách. Ngồi nói chuyện với em một lát.
- Okie, vào bàn trong cùng nhé.
Nó thích ngồi nói chuyện với anh Thắng. Bình thường trông anh xởi lởi "vô duyên" vậy thôi, nhưng tâm sự những chuyện tình cảm yêu đương với anh rất thích, vì anh rất tâm lí. Anh là chủ một quán cà phê khá nổi. Ở độ tuổi của anh mà làm được như thế cũng là rất có tài đấy. Quán của anh Thắng toàn những người "chất" và có máu nghệ sĩ qua lại. Chính tại đây nó đã gặp anh đấy thôi.. Nào, stop.
- Thế nào, cô em họ của tôi? Dù sao thì yêu thương cũng đâu dễ phai theo tháng ngày, phải không? - Anh đặt ly Tequilla sunrise xuống trước mặt nó.
- Dù sao thì cũng chấm dứt rồi. Done. Over. Dứt khoát. Không níu kéo nhiều.
- Thì tính em thế mà. Tính nó cũng vậy, cái thằng...
- Không được nói xấu khách quen thế chứ! - Nó tủm tỉm.
- Quen thì quen chứ, dám đá em họ xinh xắn tuyệt vời của tôi là không được rồi. - Anh Thắng cười vang. - Nói thật chứ anh thì chả lo cho mày đâu, anh chỉ lo cho nó thôi ấy, hehe.
- Sao lại thế? Dỗi anh bây giờ đấy.
- Cô em lạnh lùng sắt đá của tôi ơi, seven-love thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến em đâu, đúng không? Yêu thì yêu, hết yêu thì là bạn, đố mà moi được từ em một giọt nước mắt nào...
- Biết đâu đấy.
- Thôi chuyển đề tài. Hôm nay trời đẹp, mặc váy xinh xắn thế này định đi đâu đây?
- Lên Mega với em.
- Biết ngay. Thảo nào từ sáng đến giờ quán vắng te. Sẽ có quý nhân đến rước ông chủ đi mà, hì hì.
Anh Thắng ới một chị nhân viên ra trông quán hộ, rồi lục tục ra dắt xe đèo nó đi. Tự nhiên nó thấy thật may mắn vì có một ông anh họ chiều mình như thế này. Trời nắng, ít mây, một anh đẹp trai xì tai, đèo nó đi xem phim. Làm gì có nỗi buồn break up nào đâu...
-----
- Phim thế nào ?
- Em chả biết. Có xem đâu.
- Ặc. 85K của tôi! Em ơi là em, lần sau thất tình đừng đến tìm anh nữa nhééé.
Nó đấm vào lưng anh Thắng rồi cười khúc khích. Có tiếng nhạc chuông điện thoại. Của anh Thắng. Hình như là chị Trang. Chao ôi, nó yêu hai anh chị này điên lên được. Couple đẹp nhất mà nó từng thấy.
- Trang đang ở gần đây. Em có muốn gặp chị Trang bây giờ không?
- Ơ thôi, em tự đi về được mà. Hôm nào rảnh em đến nhà chị ấy chơi sau.
- "Tự về", tự về bằng cách nào? Nên nhớ là cô đã mất chàng xe ôm đẹp trai của mình rồi đấy nhé!
- Haiz. Thì đi cùng anh vậy. Chẳng có tâm trạng đi chơi với hai người đang yêu đương thắm thiết gì cả...
- Anh xuống lấy xe trước. Cứ thong thả váy bướm mà đi xuống nhé!
Bật cười. Nó ghét vào thang máy chật chội. Mở cửa Emergency, nó đi xuống, à, thực ra là nhảy hai bậc thang một lúc. Hồi xưa nó cũng hay đi cùng anh như thế này. Mải nghĩ lung tung, chợt nó va phải một người. Suýt nữa thì nó hét lên, may mà kịp ngăn lại rồi xin lỗi. Giống anh quá, giống đến kì lạ. Từ dáng đi, tầm vóc đến mùi Hugo Boss toả ra ngòn ngọt. Nhìn kĩ lại người nó vừa đụng phải. Không, nét mặt và nụ cười thì không giống anh. Không hiền như anh...
- Mặc váy mà đi đứng bạo thế em? - Anh chàng toét miệng cười.
- Em đã xin lỗi rồi mà.
- Ủa, mà hôm nay trời đẹp thế này, em gái đi xem phim một mình à?
- Chẳng phải anh cũng thế hay sao? Và em không đi một mình.
- Ờ, vì mai là sinh nhật anh rồi.
- Chả liên quan. - Nó thủng thẳng nói, và chợt nhận thấy là nó và anh này đang cùng nhau... đi xuống.
- Một trong những việc cần làm trước khi 18, là thử đi xem phim một mình.
- Chẹp. May là em còn một năm để thử việc đó. Thôi em đi trước đây.
- Ừ. Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại nhau.
Nó lại thong thả bước xuống, chiếc váy xoè đung đưa theo từng nhịp chân nó.
-----
- Đỗ lại một tí. Tự dưng anh muốn mua hoa tặng Trang.
- Gớm, tự nhiên lại bày đặt thế.
- Hôm nay trời đẹp mà, hehe. Hướng dương hay lưu ly bây giờ?
- Lưu ly. Và em không thích gọi nó như thế. Forget-me-not hay hơn.
- Thôi, Trang có vẻ thích hướng dương hơn đấy. Đang ngồi trong quán cà phê ngay đằng kia kìa.
- Ừ. Mà tự nhiên em muốn đi bộ một lát. Đừng nói với chị ấy là anh đi với em. Lát em đi taxi về cũng được.
Thắng nhún vai, rồi cầm bông hoa màu nắng phóng xe đi. Ông anh đã quá quen với tính cách thất thường của nó. Nó nhoẻn cười, dợm bước đi khỏi hàng hoa dạo.
- Em mua hướng dương hay lưu ly?
- Cho em lưu ly đi. Thực ra em thích gọi nó là forget-me-not hơn.
Nó giật mình quay lại. Là anh chàng lúc nãy. Vespa trắng. Choáng ngợp. Anh ta cũng đã nhìn thấy nó, và (lại) toét miệng cười:
- Êu!
- Anh không xem phim à?
- À, anh nghĩ lại rồi, anh sẽ xem suất 21h30. Lúc í xem một mình mới sướng, hehe. Lại đi đâu đây? Ngồi cà phê với anh một tí nhé?
- Không. - Nó quay bước đi, cười thầm trong bụng. Người đâu mà tự tin thái quá. Đã thế thì nó cũng vênh.
- Thế nếu anh tặng em bó forget-me-not này?
15 phút sau.
- Anh đúng là một girl-killer chuyên nghiệp.
- Sao bé biết, hehe?
- Ngay từ câu đầu tiên anh nói với em, em đã thấy thế rồi.
- Chẹp. Bé cũng không phải loại vừa đâu nhỉ. Thôi uống nốt đi. Anh phải đi đây. Hẹn gặp bé sau.
- Okay.
Nó cúi xuống ly tequilla sunrise của mình. Lặng im trong phút chốc. Anh ta vẫn cố nán lại ngồi, như chờ đợi điều gì. Một lát sau, anh ta nói:
- Thế bé không định cho anh contact à?
- Không. Em mới quen anh được 30 phút. Em chỉ cần biết tên anh là gì thôi.
- Vậy cũng được. Anh là Tuấn. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Anh cười, rồi đứng dậy và đi. Nó gật đầu chào, rồi cúi xuống. Mắt nó chạm phải bó forget-me-not với màu xanh kì lạ. Chợt nhận ra nụ cười vừa rồi của anh Tuấn không còn vẻ kiêu và láu cá lúc đầu nữa. Mà hiền. Rất giống anh...
Nó ôm bó hoa, đến quán của anh Thắng ngồi. Nó chợt liếc nhìn xuống dưới quầy bar. Đã lâu nó không dùng desktop. Mở máy ra và sign in Yahoo. Nick anh đang sáng. Nhưng không có status gì cả. Nó biết anh đang buồn. Anh vốn là người nội tâm và trầm tính. Anh hiểu nó hơn ai hết, và đến một lúc nào đó anh thấy nó quá khác anh. Thế là chia tay. Nó ngạc nhiên là mình không vướng bận nhiều. Có lẽ tình cảm nó đã dành cho anh chỉ là một thứ tình cảm vu vơ và trẻ con. Những gì thuộc về anh còn lại trong nó chỉ là kỉ niệm về một người anh lớn, một tình yêu "lớn". Tự nhiên nụ cười của Tuấn hiện ra trong đầu nó. Nó cười chính mình, rồi chăm chú nhìn vào bức ảnh hoa forget-me-not xanh nó vừa cài làm nền desktop.
- Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại nhau.
Trời đất, đang ngồi ở đây mà nó cũng nghe thấy giọng của anh Tuấn vừa rồi à. Nó vặn to volume headphone. Chẳng nhẽ nó đang nhớ về một người nó mới gặp 2 tiếng đồng hồ trước?
- Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại nhau, bé nhỉ?
Nó giật bắn mình và ngước lên. Tuấn đang cười nhăn nhở.
- Á! Anh làm gì ở đây thế?
- Đáng nhẽ anh mới là người phải hỏi em câu đấy. Em làm gì ở quán này, lại còn ngồi chễm chệ ở quầy bar nữa?
- Đây là quán của anh họ em. Anh là khách mới đúng không, em hay đến đây suốt mà đã lần nào thấy anh ở đây đâu?
- Ừa, mới ghiền được một tuần thôi. - Tuấn cười, và kéo ghế ngồi, đối diện nó.
- Trời đất, hôm nay anh ám em hay sao đó. Đi đâu cũng gặp anh à.
- Anh cũng nghĩ thế. Đến đâu cũng thấy bóng váy boho nè. Tối nay em đừng đến Mega nhé, chỉ còn một suất chiếu cuối trước khi anh 18 thôi đấy.
- Vâng ạ, thưa người nhớn. Anh có uống gì không?
- Một Mimosa đi.
- Anh chưa đủ tuổi uống champagne đâu nhé.
- Vớ vẩn. Em mê Tequila còn gì nữa. Nào, sign out Yahoo đi. Ngồi đây mà anh cũng nghe thấy tiếng Buzz từ headphone, tai em khoẻ thật đấy.
Nó ngượng ngùng tháo headphone và tắt máy. Vào bưng cốc Mimosa màu cam nhạt ra cho anh Tuấn, nó chợt thấy tim mình đập nhanh hơn. Chết thật, nó mới quen anh hơn 2 tiếng đồng hồ.
- A, forget-me-not của anh nè. Em cắm đấy à, có mắt thẩm mĩ ghê.
- Vâng, em khá kén chọn trong việc cắm hoa.
- À, lúc nãy đi đường anh mua được một cái chuông gió. Bằng gốm nhé, lạ không? Màu trắng. Nhìn đơn giản mà rất đẹp. Tặng em nè.
- Sao lại thế? Anh chắc chắn có đầy người để tặng, sao lại cho em?
- Vì hôm nay anh và em có duyên, hehe.
Nó treo tạm chiếc chuông lên giá để ly trên đầu nó. Công nhận là màu trắng nhìn đẹp thật. Màu trắng đã từng ám ảnh nó lâu, rất lâu. Vì màu trắng là màu của anh. Nhưng anh chưa từng tặng nó một chiếc chuông gió trắng như thế này. Anh chỉ bảo "trẻ con". Đã bảo anh và nó khác nhau quá mà...
- Nghĩ vẩn vơ cái gì thế?
- Nghĩ về ex.
- Thế thì cứ nghĩ tiếp đi. Trông mặt em lúc này rất hay, haha.
Nó nhíu mày, lườm Tuấn một phát. Nhạc Kiss the rain vang lên, lan toả khắp quán nhỏ. Nó đang ngồi đây, mặc bộ váy đẹp nhất của nó, đối diện là một anh chàng điển trai và tính rất hay. Tại sao lúc này nó lại nghĩ đến anh? Nó tưởng anh đã
hoàn toàn thuộc về quá khứ rồi cơ mà? Nó nhìn bình hoa xanh, nhìn chiếc chuông gió màu trắng đang rung nhè nhẹ. Nó, đã từng là "nụ hoa xinh bé nhỏ" của anh đấy thôi Làm sao nó có thể quên anh đi được? Yêu thương dễ đâu phai theo tháng ngày?... Nốt nhạc cao nhất vang lên cũng là lúc một giọt nước rơi ra từ mắt nó. Và Tuấn đưa tay ra gạt hạt nước đi. Lâu lắm rồi nó mới thấy lại cảm giác có một bàn tay ấm chạm vào khuôn mặt mình. Ước có một vòng tay ôm lấy nó, để nó lại thấy mình nhỏ bé và cần được chở che. Ước có một bàn tay chạm nhẹ, ấm áp. Như lúc này.
Một bàn tay nữa lại giơ lên, đặt vào má nó. Phải chăng đây là một cơn "cảm nắng", vì Tuấn quá giống anh? Chắc chắn là vậy rồi, bởi vì nó mới gặp Tuấn được 2 tiếng đồng hồ thôi mà....
- Em xin lỗi. Có lẽ em chưa thể... - Nó gỡ hai bàn tay của Tuấn ra, và nói nhanh.
- Anh biết. Anh đi đây. Nhớ cầm cái phong linh của anh về nhà nhé.
Lâu lắm rồi nó mới gặp một người gọi chuông gió là phong linh.
- Em biết không, chúng ta có duyên. Ngay từ lúc em va phải anh sáng nay, anh đã cảm thấy thế. Chào em.
Thật khó tin làm sao là nó đang ngồi đây, chờ anh. Chính anh nhắn tin hẹn nó trước. Đúng lúc nó định gọi điện cho anh. Thế nào nhỉ, nó sẽ xin lỗi anh, sẽ nói nó không thể quên được anh, và nó sẽ...
- Chào em.
Nó trợn tròn mắt. Không phải là ngạc nhiên vì thấy anh. Anh vẫn thế thôi, vẫn trang phục đơn giản, vẫn hương Hugo Boss, vẫn nụ cười hiền. Nó ngạc nhiên, là vì...
Nó chẳng hề cảm thấy gì cả.
Không một chút nhớ nhung.
Không hề như nó vừa tưởng tượng.
Nó cố trấn tĩnh, và mời anh ngồi. Cố gắng tự vật lộn để hiểu chính mình lúc này. Và nó nghe giọng anh ấm áp:
- Anh hiểu em mà. Qua những dòng entry không cho ai comment. Qua những status của em.
Ôi, nó đang khóc. Nào nào, không được khóc. Sao lại khóc?
- Anh đã gặp em, và tưởng là đã gặp một người có ý nghĩa đối với mình. Để rồi cuối cùng nhận ra rằng anh sinh ra không phải để cho em và chỉ có thể để em đi... Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình, em ạ...
Từng câu nói chậm rãi của anh càng làm nó khóc nhiều hơn. Tại sao nó không nhận ra nhỉ, buổi sáng tại quán cà phê hôm đó...
Nó thích anh Tuấn mất rồi.
Dù đã cố ngộ nhận rằng đó chỉ là một cơn cảm nắng, nhưng đến bây giờ thì nó không thể chối cãi được nữa. Đến bây giờ thì nó không còn có thể gặp lại anh Tuấn một lần nữa rồi. Nó không tin vào chuyện "có duyên" của anh. Nó thật ngốc. Đến tên nó anh cũng không được biết, số điện thoại nó cũng không cho anh. Ngốc. Quá ngốc.
- Cám ơn anh nhiều lắm.
Và nó chạy về nhà.
-----
Nằm trên giường, mặc cho nước mắt chảy ướt gối, nó nhắm nghiền mắt. Hai tiếng rưỡi nó gặp anh Tuấn là khoảng thời gian nó sống thật nhất, không hề giả nai và giả dối. Nhưng bây giờ thì anh đang ở đâu? Đã một tuần rồi. Có lẽ anh đã quên nó mất rồi. Nó chỉ là một cơn gió lạ thoáng qua trong anh, anh đuổi theo và nó lại chạy mất. Hay, nó là một đoá tường vi trắng mỏng manh, đã sợ và đã mất anh?
Nó ngồi dậy, type một entry thật dài. Entry có gió, có nắng, có váy boho, và có chiếc phong linh. Chợt nó lặng người. Nhìn lên chiếc phong linh treo trên cửa sổ. Ở bên trong chiếc chuông bằng gốm, có một dòng chữ nhỏ bằng bút bi.
"Anh biết mà, chúng ta có duyên."
Và số điện thoại của anh!!! Vừa sung sướng vừa cuống quýt, nó send một tin nhắn cho anh. Rồi mặc chiếc váy boho nó mặc ngày đầu gặp anh. Mặc kệ mắt nó đang đỏ hoe và sưng vù sau trận khóc. Mặc kệ đầu tóc rối bù và đây là giữa buổi trưa nắng. Nó chạy như bay đến quán cà phê của anh Thắng, chạy như bay để đến gặp anh...
Anh đã ngồi đó tự lúc nào. Cái dáng ấy, khuôn mặt hài hước và có nét láu cá ấy. Như có phép màu - à không, đó là duyên số mà - anh quay ra nhìn nó. Và ra chỗ nó, ôm theo một bó tường vy trắng.
- Cũng phải chờ đợi khá lâu đấy nhỉ, nhưng anh biết là em sẽ tìm được anh mà. Vừa khóc đấy à?
- Đâu, vừa đi nắng... - Nó dợm cãi lại như tính nó vốn bướng bỉnh thế, rồi chợt cúi xuống cười. - Uhm.
- "Vâng ạ" chứ, anh là người nhớn được một tuần rồi đấy nhé, hehe.
Nó cười, lâu lắm nó mới cười tự nhiên như thế này. Lần đầu tiên ở bên một người con trai, nó tìm được Bình Yên.
-----
- Chúng mình có duyên, phải không?
Vy gật đầu và nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh. Từ hôm nay, ngoài chiếc phong linh nhỏ đánh thức nó, hoa tường vy sẽ rung rinh bên ô cửa sổ vào mỗi sáng.
...Chiếc phong linh cần lắm niềm tin
Gió ra đi và sẽ quay trở lại
Anh cũng thế, sẽ về bên em mãi
Để chuông gió ngân lại, leng keng.

Leave a Reply