Lời tác giả: Mùa xuân đến nối liền những xa cách, hàn gắn những vết thương - đó là thông điệp của mình gửi đến Blog Việt qua truyện ngắn: ""Hẹn ước mùa xuân"". Cảm ơn Blog Việt luôn là nhịp cầu chia sẻ cảm xúc cho mọi người ...
Bà An lặng lẽ ngồi bên cơi trầu trông ra ngoài giếng khơi nhìn mấy con gà trong vườn đang bới giun trong luống rau cạnh cây cau. Mùa này gió buốt là thế mà mấy đám rau lên tốt quá. Xem kìa đám xà lách, súp lơ nõn nà, cải bắp nghiêng mình chúm chím môi cười. Bà nhìn lên bầu trời, thở dài thật nhẹ:
- 20, 20 năm rồi từ ngày mẹ gặp con lần cuối cái Cún của mẹ ạ. Giờ này con đang ở đâu. Con của con, cháu của mẹ chắc cũng lớn lắm rồi đấy… Mẹ đã có cháu rồi… Sinh nhật lần thứ 44 của con mà không có mẹ… Giá mà ngày xưa mẹ cố gắng hơn một chút thì giờ này mẹ con ta đã không phải xa nhau thế này. Cái Cún của mẹ ơi, con đang ở đâu… Giá mà mẹ được nhìn thấy con một lần trước khi nhắm mắt xuôi tay phải đánh đổi cái gì mẹ cũng cam lòng.
Nói đoạn 2 con mắt không bảo nhau thi nhau giàn giụa chảy dài 2 gò má nhăn nheo và cái khoé mắt chân chim của bà An.
- Ối !
Bà An kêu lên khi một hòn sỏi nhỏ trúng đầu. Vô số khối đám cát sỏi với đất bay tứ tung , trúng cái vách nứa mỏng manh, cái hàng rào phòng ngự trú đông tránh rét của bà. 68 tuổi, không chồng con, ở một mình, bị lẩn thẩn… tứ cố vô thân. Lũ trẻ cũng hay nghịch dại, không biết vô tình hay cố ý mà toàn ném gạch đá, cát sỏi vào nhà bà. Cả xóm đều xa lánh người đàn bà côi cút ấy.
Cái dáng cao gầy cằn cỗi đi đâu cũng cúi gặm về phía trước. Chả ai biết bà có con cái gì không, chỉ thấy lúc nào gặp trẻ con bà cũng sà vào nựng nịu, hôn hít làm bố mẹ chúng khó chịu. Bà hay ngồi làm những con búp bê bằng xơ ngô, tết tóc và may vá bằng những miếng vải vụn xung quanh chúng trông cũng yêu yêu đến lạ. Bà coi chúng như con cái và hay gọi là cái Cún là mẹ, những đứa khác là con… Như thế là bà đã vui rồi, trong suy nghĩ của bà cái Cún vẫn ở đây… trong trái tim bà.
Người đàn bà ấy lủi thủi méo mó như con số 13 đen đủi mà phương Tây thường quan niệm. Bà bị cả làng coi là vận xui. Người làng ai cũng bảo bà có tướng sát chồng, sát bố mẹ… Ai mà dính lấy cũng chẳng ra gì đâu.
Năm 20 tuổi, cô gái ấy xinh đẹp mơn mởn như đoá hoa rừng, tình yêu cứ thế nảy nở giữa cô gái ấy với anh chàng chiến sĩ đẹp trai, hiền hậu. Những tưởng họ sẽ là cặp uyên ương đẹp nhất nhưng ông trời nhẫn tâm chia rẽ hai người. Lấy chồng được 20 ngày thì bà nghe tin dữ. Cái ngày ấy tưởng như cái khoảnh khắc tận thế của thế giới , đêm mưa rào, những tưởng sẽ được đọc cánh thư của người chồng như thường lệ. Ai ngờ, đó là… thư báo tử! Bà ngất ngay sau khi nghe cái tin nghiệt ngã ấy. Bà còn chưa kịp mang trong mình dòng máu của ông… Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Hạnh phúc thì mong manh và ngắn ngủi, chỉ còn nỗi đau là mãi mãi. Gia đình nhà ấy độc đinh mà lấy cô mới được 20 ngày đã xảy ra chuyện. Hàng xóm lời ra tiếng vào: "Đấy, trông tướng nó là biết sát phu…Đẹp cái nỗi gì. Ai đời!"
- Con ơi, con, bố mẹ xin con đấy, con đứng dậy đi, có khóc, đau đớn thằng Hiếu cũng không quay lại được đâu. Con là con dâu thảo hiển của bố mẹ, bố mẹ thương con. Thôi thì, con còn trẻ. Bố mẹ không giữ con ở lại mãi được.
- Con xin bố mẹ đấy, con được gả sang đây âu cũng là duyên phận, là con của bố mẹ, thôi thì chúng con phận mỏng không được ở bên nhau, bố mẹ không có cháu bế. Con xin nguyện làm con, chăm sóc bố mẹ đến khi đầu bạc.
- Ôi con tôi..
Họ nhìn nhau, 2 hàng lệ tuôn rơi ôm nhau thật chặt, yêu thương và đồng cảm.
Năm ấy, bom Mỹ đánh phá miền Bắc ác liệt, căn nhà của bố mẹ chồng bà không ngoại lệ. Một ngày, nhà bà và hàng chục nóc nhà trong chòm xóm khác bị bom đánh trúng, không tìm thấy xác 2 ông bà đâu, người ta đang bới tung đám đổ nát. Kìa cái lư đồng, cái ảnh thờ chồng bà nữa, tan hoang hết cả! Bà cùng mấy người hàng xóm mải miết đào bới như người mất trí, miệng lảm nhảm:
- Bố mẹ ơi, bố mẹ đâu rồi .. Mẹ!… Bố ! Không có bố mẹ con biết sống làm sao đây. Ông trời ơi! Con có tội tình gì, sao người bất công với con đến thế, người nỡ lấy đi của con 3 người thân yêu.
Bà tự đánh vào mình, đoạn định đập đầu xuống đất may có người ngăn lại …
Cuộc sống có quá đỗi bất công khi bà muốn bình yên mà đâu có được yên ổn. Cuộc đời ấy tưởng sẽ trôi qua như vậy khi bà đi dạy học về rồi lại về phụng dưỡng bố mẹ chồng và thờ cúng hương hoả người chồng đã khuất. Ông trời đã lấy mất của cô gái trẻ niềm tin về một cuộc sống thanh bình.
Trở lại nhà bố mẹ đẻ, bà được an ủi rất nhiều . Bố mẹ rất đỗi thương đứa con gái mệnh bạc và uất ức thay cái lời bàn ra tán vào: “Con gái ngày rằm thì phải biết! Xem kìa phải chăng lấy nó, nhà này mới mang họa, hết con trai rồi đến bố mẹ”.
Bà chỉ biết thút thít khi nghe mấy cái lời từ những người đàn bà ác khẩu ngoài xóm, đôi lúc cũng tự trách thân trách phận: "Phải chăng, cũng như họ nói, là tại mình". Bà càng khó chịu thay khi đi ra làm đồng, ruộng nọ ruộng kia sát nhau mà chẳng ai hỏi han gì. Xa lánh và hắt hủi…. Đi đâu cũng đi một mình đến tội! Bà ước gì mọi chuyện đau buồn như chưa từng xảy ra, cái người mà họ nói đến ngoài kia không nhằm vào con người bất hạnh như bà.
Bức điện từ trên huyện về, bà được chọn đi học tăng cường, thuyên chuyển công tác sang ngành đường sắt. Như người chết đuối vớ được cọc, bà sẽ được đi khỏi xứ này, xa cái nanh vuốt vẫn đâm chọc vào bà ngày ngày… Ai biết được sẽ còn điều gì nữa sẽ xảy ra.
Bà quỳ xuống lạy bố mẹ rồi đi đò sang thị xã … Làng xóm xa mờ dần , quãng đời bà sẽ sang những trang tươi đẹp hơn ư ?
Những ngày học tập hăng say , làm bà nguôi đi một phần nỗi đau vẫn gào thét và âm ỉ cháy mỗi đêm về… Chẳng ai biết bà thế nào. Chỉ thi thoảng có người hỏi: "Anh nhà có khoẻ không?". Mỗi lần ấy dường như có một cái kim rất nhỏ , như rất sắc xuyên thấu ruột gan. Bà chị ậm ừ cho qua: "Nhà em mất lâu rồi"…
Trong cơ quan có rất nhiều anh chàng để ý đến người đàn bà ưa nhìn và hiền lành, cũng có mấy người đưa lời tán tỉnh nhưng bà chỉ làm lơ. Bà vẫn chưa quên được nỗi đau hằn sâu trong tim…
Năm ấy, có 3 suất đi Bắc Kinh học nâng cao nghiệp vụ. Bà là một trong 3 cá nhân suất sắc ấy. Đi cùng bà là 2 người đàn ông khác cùng trong tổng cục, Nhiên và Thanh. Chuyến tàu tốc hành mùa thu đánh dấu một trang mới trong cuộc đời bà, có hạnh phúc và có đau khổ.
Người đàn bà ấy có đôi mắt già trước tuổi. Mắt ướt buồn đẫm lệ cộng thêm những nếp nhăn nơi khoé mắt, ai cũng biết người ta ắt phải buồn nhiều lắm. Ít cười nói với những người đồng nghiệp nhưng nhiệt tình giúp đỡ những khi họ cần. Bà nhẹ nhàng cũng lạnh lùng như thế đó. Chưa đầy 30 tuổi mà kí ức buồn đau đã trải dài. Chợt nghĩ về những triều vua và sự chinh chiến sát phạt không ngừng nghỉ , bà tự hỏi chiến tranh là gì mà dám cướp đi niềm vui đoàn tụ và hạnh phúc của người khác, là con ma hay quái vật khổng lồ?
Bà gặp khó khăn với ngôn ngữ mới, lúc ấy, Thanh như một người anh sẵn sàng giúp đỡ chỉ bảo thật nhiều. Anh là chàng trai quan họ có giọng nói ngọt ngào và cử chỉ tao nhã của các liền anh, đã có vợ và 1 con gái ở quê nhà. Lúc đầu bà còn e dè, lẩn tránh sự giúp đỡ nhiệt tình, sau đá cũng dần tan chảy, sự chân thành của Thanh xoá bỏ những e dè của bà… Họ đã chia sẻ với nhau thật nhiều, nhiều lắm, những vết thương quá khứ của lòng bà dần được se khít lại. Có một luồng gió mới thổi qua tưới mát tâm hồn đã khô cằn. Họ như một cặp bài trùng đi cùng nhau suốt những tháng ngày lẻ loi nơi đất khách, họ cùng một khát vọng cống hiến cho Tổ Quốc.
- Em phải đi tìm hạnh phúc cho mình đừng mãi ủ dột như thế, đừng tự làm cây xương rồng gai , em không quá mạnh mẽ như vậy đâu , em xứng đáng có một chỗ dựa.
- Em cảm ơn , em còn nhiều điều phải lo anh ạ.
Bà chợt mỉm cười và ném hòn đá cuội ra bờ sông khi hoàng hôn buông xuống đẹp như một bức tranh thuỷ mặc với những nét nhoè …
Sự quan tâm của người đàn ông ấy dành cho bà ngày càng nhiều, tâm ý ngày càng rõ. Bà tự nhủ ngay từ ban đầu, người ta đã có vợ, mình thì đã lỡ dở một lần, có lẽ nào... Có chăng cũng chỉ là thoáng qua, là sự cảm động trước một người yêu thương mình. Nhưng con người không phải là sỏi đá, trái tim bà đã rung động thêm một lần nữa, bà quy phục trước người đàn ông ấy.
Phút yếu lòng trước ánh mắt ấy, bà không thể đẩy anh ta ra. Và thế là, một đêm mưa, người đàn bà xuân sắc đã trọn vẹn trong vòng tay Thanh.
- Dừng lại đi anh, hãy xem đây là một kỉ niệm.
- Không ! Anh sẽ lấy em, anh yêu em...
- Đừng nói nữa, em là người đàn bà bất hạnh, em sẽ lại làm khổ người khác. Em xấu xa lắm, đáng ra em không được yêu anh, anh còn vợ và con, họ đang trông đợi anh nhiều lắm, em là con đàn bà goá chồng xấu số.
- Em là người phụ nữ đáng yêu và biết hi sinh.
- Em không thể cướp chồng người khác được. Cảm ơn vì những gì anh đã dành cho em, xin cảm ơn …
Hai người ôm nhau khóc nhìn về phía mặt trời mọc sau dãy núi, bình minh lên rồi!
Bà đâu biết sau hôm đó, bà đã mang giọt máu của ông. Mọi người xì xào: "Không chồng mà chửa, thế gian sự đời!". Còn đâu cái lời hứa vinh quanh thủ tiết chờ chồng.
Về nước trong ê chề, bị cơ quan khiển trách, từ cán bộ bà về làm nhân viên soát vé. Đứa bé ra đời, bà giấu không cho Thanh biết: "Mình đã khổ nỡ lòng nào để người khác cũng khổ theo mình, người ta còn vợ con, thôi thì mình có đứa con !".
Nghĩ đơn giản vậy nhưng cái ngày ấy, bị mọi người đàm tiếu, bà chẳng còn bụng dạ đâu mà làm việc, những tháng ngày lay lắt của 2 mẹ con chẳng thể kéo dài được thêm nữa. Về quê ư ? Trời ơi! Làm sao bà có thể chịu được những lời độc địa. Niềm hạnh phúc riêng lẻ loi của bà đâu có thể sánh bằng những tai tiếng phải chịu, vết nhơ về đức hạnh của người phụ nữ, còn bố mẹ bà và dòng họ.
- Đứa bé kháu quá chị nhỉ , lớn nhanh trông thấy!
- Cười đi con ! - cô bé đồng nghiệp toe toét cười vuốt ve chân đứa bé.
Đứa trẻ nũng nịu khóc nhè , đòi bú sữa.
- Đấy cô xem , nó nghịch chưa kìa , cứ ngấu nghiến vú mẹ , ăn khoẻ phải biết!
Ba tháng đưa nôi thấm thoắt trôi qua. Đã đến lúc bà phải xa con. Hạnh phúc tìm về quá ngắn ngủi, những tháng ngày không cô đơn đã chấm dứt, bà biết mình chẳng thế nào nuôi dậy hòn máu cắt đôi của mình cho tốt, chẳng thế cho cục cưng một cuộc sống yên bình như bao đứa trẻ khác rồi mai này, sẽ có lúc giật mình thảng thốt, nó sẽ hỏi: " Mẹ ơi , bố con là ai ?". Bà cũng chẳng thể mang cái danh không chồng mà chửa với dân làng. Bà như một vật thể lạ tới đâu cũng bị xua đuổi, một người đàn bà xấu số…
Thằng em trai bà giờ là giảng viên một trường đại học cũng chẳng thể giúp gì cho chị nó được, nó còn gia đình. Vẫn chỉ bơ vơ giữa cuộc đời, không nơi nương tựa, đã đến lúc phải hi sinh, tìm cho con một bờ bến an lành, cái nôi khác vững chắc…
Một phiên chợ giáp tết năm ấy, bà gặp một người đàn bà buôn thuốc nam cùng quê, có họ hàng xa với bố mẹ bà. Nhà ấy 2 vợ chồng chỉ có một đứa con trai , muốn có thêm đứa con gái cho đủ bề. Một sự tình cờ ngẫu nhiên giúp bà gửi gắm cái Cún … Trao đứa con mình dứt ruột đẻ ra , tim bà như vạn nhát rao cứa.
- Chị nuôi giùm em cháu nhé
-Em yên tâm đi , nhà chị sẽ chăm lo cháu nó như con ruột của mình , anh nhà chị đang mong chờ bé lắm rồi
- Em bạc quá chị ạ, sinh con ra mà không nuôi nổi con của mình
Vừa nói hai hàng nước mắt tuôn rơi. Bà hôn hít cái Cún một lượt từ đầu đến chân không xót chỗ nào.
- Đừng quấy con nhé , mẹ thương , mẹ thương !
Bà nhẹ nhàng đưa miệng cái Cún áp vào bầu sữa căng tràn nóng hổi. Sữa nhiều quá sứt tung nỗi lòng bà ra thành trăm mảnh, căng quá như muốn bứt tung cái cúc áo kia ra.
Bà nghẹn ngào nhìn con luyến tiếc dặn dò
-Sang nhà bố mẹ , con phải ngoan nhé ! Cái Cún yêu của mẹ đừng có khóc đêm nữa. Lớn rồi mẹ lại thăm con gái yêu.
- Cảm ơn em , chị hứa sẽ thương yêu cái Cún, Cún nhỉ, cười với mẹ đi con!
Cái khoảnh khắc định mệnh khi Cún không còn trong vòng tay bà nữa, bà trao đứa con cho người đàn bà nọ rồi bước đi thật nhanh , không hề dám ngoảnh lại . Bà muốn cười lớn, muốn chết đi như nhìn thấy cái tội ác tày trời của mình vô trách nhiệm với đứa con của mình, bà sợ mình không đủ nhẫn tâm, lại quay lại giành giật đứa con mình từ tay người đàn bà ấy. Bà lại một mình từ ngày ấy.
Đã gần tết. Gió thổi lạnh buốt thốc vào 2 tai và manh áo mỏng của bà. Bà lim dim mắt mơ về một mùa xuân nào đó, có cái Cún mặc áo hoa sau khi chơi nhảy dây, hát í a í ơi , nhảy vào lòng bà , nũng nịu và bà lại được mắng yêu…
Có một người mẹ điên
Bỏ con mình khi còn đỏ hỏn...
***
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo và thanh bình. Bố mẹ tôi làm nghề lò rèn, vất vả nhưng tình cảm. Tôi lớn như thổi từ rau và cháo và quen với những nhọc nhằn. Bố mẹ tôi hiền lắm và tuổi thơ tôi cứ yên ả trôi qua. Tôi biết mình có một bà mẹ nuôi ở vùng bên cạnh, mẹ tôi buôn thuốc Nam , mẹ phúc hậu lắm. Mỗi lần mẹ đi buôn xa về hay qua chỗ tôi cho quà, những món đồ rất lạ, vui tai, vui mắt. Tôi rất quý mẹ. Một hôm, tôi nghe lỏm được mẹ nói chuyện với 2 bố mẹ tôi ngoài chõng tre dưới tán cọ :
- Anh chị có kể gì với cái Cún không? Chị ấy khổ lắm, chục năm nay vẫn chỉ một mình, vất vả lắm. Kể cũng tội! Một mình côi cút. Hôm nọ chị ấy gặp tôi ngoài chợ, chị ấy nói nhớ cái Cún lắm và đòi gặp nó, nhưng tôi chả dám hứa .
- Tôi muốn cái Cún lớn thêm vài tuổi nữa rồi nói, nó còn bé lắm, chưa hiểu gì đâu. Bảo chị ấy từ từ đã.
-Tôi cũng nói rồi nhưng chị nhớ cháu quá . Chị ấy khóc lóc van nài. Thì con mình dứt ruột đẻ ra mà không nuôi được …
-Cũng phải . Cảm ơn cô, năm ấy nếu không có cô , vợ chồng tôi đã chẳng có cái Cún ngày hôm nay, nó ngoan quá. Đúng là trời phật thương chúng tôi ăn ở hiền lành phúc đức. Âu cũng là cái số!
Nghe đến đấy, tai tôi ù đi, tôi tự tát mình 2 cái để xem liệu rằng những gì mình nghe được có phải là trong mơ. Một sự thật mà tôi không hề muốn chấp nhận . Chẳng lẽ mẹ ruột của tôi bỏ tôi đi cho người khác nuôi, và người khác lại cho bố mẹ của tôi hiện tại ư. Tôi không tin, vì sao bố mẹ lại không nói cho tôi biết điều này sớm hơn. Không! Đó chỉ là đùa cợt. Mẹ của tôi làm sao có thể bỏ tôi như thế. Tôi có bố mẹ, là những người vẫn nhường thức ăn trong mỗi bữa ăn, cõng tôi trên vai đi hóng mát mỗi chiều về và đi câu cá. Trong suy nghĩ của con bé non nớt lúc bấy giờ, tôi hận bà ta, bà ta là người phụ nữ nhẫn tâm. Bố mẹ tôi là những thiên thần. Tôi im lặng như không biết chuyện gì.
Một tuần sau. Tôi thấy bố mẹ dấm dúi cái gì đó không cho tôi biết, tôi ra vẻ dỗi nhưng khi bố cho cái kẹo kéo lại xuôi ngày và lăn vào lòng bố nghe kể chuyện. Một ngày nọ đang nằm trên chõng tre, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đội cái nón đi về hướng toi đang nghịch cây chong chóng
- Con ơi , Cún của mẹ ơi , mẹ đây, mẹ xin lỗi, cho mẹ hôn con một cái nhé …
- Buông tôi ra – Tôi la hét khi người lạ đụng vào mình . Thực ra khi nhìn thấy ánh mắt sau cái khăn bịt mặt dày và kín kia có cái gì đó làm tôi thảng thốt. Ánh mắt buồn và sáng, quan trọng nhất là …giống tôi và nhìn tôi âu yếm. Khi cái người ấy ôm chầm lây tôi hôn ríu rít , tôi la lên sợ hãi như sợ người ta bắt cóc.
Người đàn bà giật nảy mình buông tôi ra, thẫn thờ…Trong chốc lát đưa cho tôi một túi kẹo và cái váy xoè xinh xắn, bà ta nhìn tôi mếu máo:
- Cún của mẹ đã lớn từng này rồi à , mẹ xin lỗi. Mẹ nhớ con lắm…
Thấy tôi trợn mắt ngơ ngác, bà ta có vẻ rụt rè:
- À không , cô xin lỗi, cô về đây, con chăm ngoan học giỏi nhé, hôm nào cô lại đến.
- Bà đi đi , đồ mẹ mìn!
Tôi cố chấp nói với theo khi bà ấy nức nở chạy đi ….
Thời gian trôi qua , tôi vẫn thừa nhận mình có 2 người mẹ, mẹ nuôi và người mẹ đáng kính đang ở bên tôi… Còn người đàn bà kia , như một vết dao đâm vào tim tôi. Tôi không có người mẹ ấy , mẹ nào mẹ lại bỏ con, bà ta không xứng. Tôi chỉ có một người là mẹ. Rồi những suy nghĩ ấy mờ dần đi khi nhiều năm trôi qua không nghe ai nhắc lại chuyện đó. Duy chỉ có ánh mắt ấy ám ảnh tôi mỗi khi tôi đã là một thiếu nữ biết làm dáng hay soi gương nhìn được chính đôi mắt của mình, ướt và đượm buồn…
Lễ cưới của tôi cũng giản dị như tình yêu của tôi vậy. Tôi chia sẻ một nửa cuộc đời của mình với một anh bác sỹ ở thành phố, tôi hài lòng về vị hôn phu của mình và ước mơ một cuộc đời hạnh phúc. Tôi nghe loáng thoáng, ngày vui của tôi sẽ có sự góp mặt của một vị khách nào đó theo ý bố mẹ tôi.
- Cún à , mẹ gọi cô ấy về nhé , cô ấy mừng và mong con lắm đấy!
- Không , con chỉ có mình mẹ là mẹ.
- Cô ấy nhớ con lắm, con tha lỗi cho cô ấy đi.
- Thôi mẹ đi nghỉ đi nhé , ngày kia sẽ bận rộn lắm mẹ yêu ạ….Tôi đánh trống lảng trước những lời ngọt nhạt của mẹ. Hình ảnh của bà ấy trong tôi quá xấu xí và nhạt nhoà, tôi không đủ bao dung để thứ tha và chấp nhận cái điều ấy. Tôi muốn chôn giấu tôi không muốn nhà chồng tôi biết được: Tôi chỉ là một đứa con rơi …Hạnh phúc của tôi!
- Mẹ ạ ,con chỉ có mình mẹ là mẹ, con yêu mẹ... Nói rồi tôi quàng tay ôm cổ mẹ âu yếm.
Thế mà hôm ấy, trong hôn lễ của tôi, trong khi rót trà mới khách, tôi vẫn phát hiện ra một ánh mắt len lén nhìn tôi qua hàng rào san sát nhưng phên nứa ngoài kia. Có lẽ nào…
Bà đã trải qua bao mùa đông lạnh như thế chăm lo hương hoả cho người chồng đã vội ra đi khi còn rất trẻ. Cái Cún trong bà chỉ là những hoài niệm. Bà không dám đánh liều đi gặp con, sợi dây duy nhất là người đàn bà buôn thuốc Nam giờ cũng đã nhạt mờ, đã lâu không gặp bà ấy, không biết bà ấy ra sao nữa. Cái Cún bây giờ con nó chắc cũng phải lớn lắm rồi ấy. Những tháng ngày trống trải đi ra đi vào, bà không biết làm gì ngoài tự dằn vặt chính mình vì ngày xưa đã bỏ con, nghĩ lại bà thấy mình thật hèn yếu. Nếu quay ngược thời gian chắc bà sẽ giữ lại con bằng mọi giá! Những cánh thư đi mà không có hồi ấm, bà vẫn gửi đều đặn về ngôi nhà của 2 vợ chồng nhân đức đó…1 năm…2 năm…Chỉ còn là những hoài niệm…" Cún ơi! Con có nhận được thư của mẹ không, mẹ biết mẹ không xứng đáng với con, mẹ là người mẹ tồi tệ nhất thế gian này"… Nghĩ đến thế 2 hàng nước mắt lại tự động chạy dọc 2 gò má nhô cao khấp khểnh những đường xương như dốc núi…
…
Hôm qua, tôi nhận được thư của bà ấy từ mẹ tôi. Tôi không muốn đọc, cũng chẳng định cầm nhưng mẹ tôi cứ giúi vào tay tôi. Thực ra, tôi sợ chồng tôi sẽ biết được điều gì đó không hay… Đây là một trong những lá thư nhiều lắm rồi …Tôi không đọc một lá nào cả, lặng lẽ khoá kín vào cái tủ, tôi sợ đọc chúng như một lần bới móc thêm ra cái phần tủi hổ mà tôi muốn che giấu, cái quá khứ mà tôi muốn lãng quên, cái người đàn bà mà tôi chối bỏ và khinh bỉ… Nhưng hôm nay thì khác, tự nhiên không kìm nổi tò mò vì trông nó dày hơn những bức thư khác …Và đằng sau nó là một cái gì đó cộm lên. Tôi mở ra, có một cái kẹp túi thơm nho nhỏ. Mân mê chúng một lát tôi bắt đầu đọc những dòng chữ đầu tiên
Con à, có lẽ đây là bức thư cuối cùng mẹ viết cho con, mẹ biết có thể đến cuối đời mẹ, con cũng không tha thứ cho mẹ, mẹ không xứng đáng làm mẹ con. Mẹ không dám mong con chăm sóc mẹ nhưng muốn một lần thôi, con viết thư lại cho mẹ, để mẹ biết con thế nào…Mẹ yêu co, cái túi thơm này kỉ niệm của cha con đấy,…Mẹ không dám mong con tha thứ , xin con một lần gọi mẹ là mẹ cho mẹ đỡ tủi…Yêu con.
Kí tên : Người mẹ tội lỗi…
Tôi tò mò, lần dở tất cả những lá thư còn lại trong tủ. Tâm trí tôi đang xáo trộn, mắt tôi hoa lên. Tất cả những lá thư ấy đều kèm một vật kỉ niệm nào đó mà trước giờ tôi không lưu tâm đến, kìa là cái đồng nhân dân tệ, kia là ảnh của mẹ và tôi lúc tôi mới chào đời được 2 tháng, kìa là …là … Tôi nóng bừng lên, từng con chữ nhảy múa trong đầu tôi, đau như búa bổ. Xem bà ấy hối hận kìa, những lá thư đầy những lời cầu xin, sự dằn vặt, ăn năn, có cả nét mức nhoè mờ vì nước mắt trong từng trang giấy… Tôi quay cuồng khi có cái gì đó bóp nghẹt lấy con tim nghẹn ngào.
Đang lúc ấy, chồng tôi về, nhận ra tôi hỗn loạn với đống giấy tờ, khuôn mặt anh ấy biến sắc từ khi vào nhà là một bài hát và điệu huýt sáo quen thuộc, anh ấy nhìn thấy tôi run rẩy và trắng bệch:
- Sao vậy em yêu?
Rồi anh ấy sững lại, cầm từng bức thư một lên đọc. Tôi ôm đầu chạy biến vào nhà vệ sinh ngồi khóc. Tôi đang tưởng tượng ra vẻ mặt của chồng tôi sẽ thất vọng về tôi khi biết những bí mật đáng xấu hổ và to đùng ấy, đã sống với nhau 2 mặt con mà tôi còn giấu anh ấy nhiều chuyện như thế. Tôi sợ khi mở của ra phải đối diện với ánh mắt thất vọng ấy… Trong lúc thẫn thờ, đầu tôi chờn vờn hình ảnh của bà ấy, cái đôi mắt buồn ướt lặng, có thể giờ này giữa trời đông giá rét, đang co ro ngoài kia ngóng chờ một điều gì đó, cái đôi mắt nhìn tôi năm tôi lên mười bị tôi đẩy ra và cái đôi mắt len lén nhìn qua bờ rào ngày cưới.
Tất cả như những đốm lửa lập loè trước mắt tôi, chợt nhòe, chợt hiện… Tự dưng, tôi rơi nước mắt, ban đầu tôi cố kìm nén và chối bỏ. Càng về sau, khi hình ảnh người đàn bà là mẹ tôi cái dáng vẻ đơn côi kì quặc hiện ra rõ nét, tôi nhận ra bờ môi của mình đang run bần bật, nước mắt như một cột thu phát tự nhiên và chảy một cách hào phóng ...
Một lúc sau có tiếng gõ cửa, là chồng tôi :
- Em ra đi, anh có chuyện muốn nói với em.
Tôi ngoan ngoãn như một con Cún, mở cửa ra dù trong lòng rất sợ, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành sẽ ập đến với tôi nhỏ bé mỏng manh. Nhưng tôi rất tôn trọng chồng tôi và có lẽ tôi cũng phải dũng cảm đối diện với mọi chuyện dù chỉ là một lần… Khi đi ra, tôi bắt gặp một nụ cười hiền của anh, anh ôm lấy tôi và nhỏ nhẹ:
- Mẹ là mẹ của em và cũng là mẹ của anh. Anh sẽ thu xếp công việc về quê, thăm mẹ sớm. Con chúng mình lớn rồi, chúng phải biết bà của mình nữa... Cho dù thế nào đi nữa... Ơn sinh thành nặng tựa Thái Sơn em ạ.
Chúng tôi nắm tay nhau, tôi há hốc mồm ngạc nhiên khi nghe thấy anh nói vậy. Tôi mở to mắt nhìn anh đầy bỡ ngỡ. Tôi không biết nói gì thêm, trong đầu tôi lúc bấy giờ chỉ nhìn thấy những nụ hoa đào đầu tiên chúm chím nở báo một mùa xuân gắn kết sắp về. Tâm trí tôi chỉ còn hướng về cái ngày đoàn tụ!
***
Những buổi sáng sớm mưa phùn, bà Anh đang chăm mấy còn gà đỡ bới nát mấy luống rau ngoài vườn. Dạo này bà yếu quá, manh áo mỏng chẳng thế chống nổi cái giá rét và sương muối ập đến. Khóm hoa hồng héo rũ đi vì lạnh… Bà muốn viết một cái thư nhắc con gái bà mặc ấm vì mùa đông Hà Nội lạnh lắm… nhưng mà nó lớn rồi và lại mình cũng đã nói đó là cái thư cuối cùng...
Một sáng chủ nhật nắng ấm hiếm hoi bà đang làm vườn dưới cái nắng dịu và ấm áp, chợt cổng tre kẽo kẹt tiếng bác trưởng thôn và một đám người nào đó lao xao :
- Đây nhà bà Anh đây các cháu là ai thế, bà ấy ở một mình bao lâu nay rồi!
- Dạ, cháu là...
Bà giật mình: Ai đến chơi nhà giờ này?
Quay ra: Có bốn người đi vào, có một ánh mắt rất quen như nó chính từ mắt bà sinh ra vậy. 2 cái xén làm vườn tuột khỏi tay, cắm phập một cái vào mặt đất ẩm...
Cái Cún bước thật nhanh về phía bà , 2 mắt sáng bừng miệng không ngừng kêu:
- Mẹ...! Con đã về ...
Hai hàng nước mắt lại tuôn rơi: Bà đứng dậy bỡ ngỡ và lảm nhảm: Con đấy ư? Có phải mùa xuân đang về với mẹ?
Trên bầu trời, từng cánh én chao liệng, báo mùa mới!
- Gửi từ Tín Phong
Theo blogviet
Leave a Reply