Truyện Online: Như là tình yêu

Thời gian, chờ đợi, mâu thuẫn, nhớ nhung, dối lừa… Dẫu thế nào thì mọi thứ cũng sẽ qua, người ta vẫn phải sống vui, sống khỏe dù không có tình yêu. Và càng nên thế, trước một tình yêu giờ đã không còn xứng đáng…
Cô đi tới đi lui, hết đứng lại ngồi. Lòng cô như có lửa, nhưng cô không biết phải đặt tên cho lý do khiến cô đang trở nên như thế này là gì. Mệt mỏi, cô ngồi bó gối, gục mặt. Cô cố không chạm tay tới chiếc điện thoại nằm lặng lẽ gần hết ngày. Cô đã làm, đã cố như thế. Và cô không muốn phải tự nhạo báng bản thân mình thêm bất cứ lần nào nữa.
“I still believe
Someday you and me…”
Cô giật thót. Run rẩy, cô nửa muốn lao tới chụp lấy chiếc điện thoại đang vang lên lời nhạc đầy ám ảnh, nửa do dự cho sự nực cười của mình. Trong tíc tắc, khi cô không thể cố gắng thêm, chiếc điện thoại đột ngột im bặt. Cô khựng lại, chợt thấy chới với, hẫng hụt không sao hiểu nổi. Một cảm giác gai người xộc đến, cô bấm nhanh phím tắt trên điện thoại… “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!” Cô buông thõng người. Cô chắc, anh lại đi - như cách đây hai năm. Anh đã đi, như bốn năm về trước. Không tạm biệt, chẳng hứa hẹn, cũng chẳng lời chia tay…
Cô là một ốc đảo. Ở đó, không ít người gán cho cô những tính từ mỹ miều, có phần thán phục, ngưỡng mộ không che giấu. Kẻ sành sỏi, lão luyện lại tỏ ra không mấy hứng thú với type có vẻ đơn điệu, mực thước như cô. Cô cười. Với cô, tất thảy mọi thứ đều nằm trong vòng kềm tỏa. Nói cách khác, thứ giáo dục do chính bản thân cô kiến tạo đủ lớn, đủ mạnh để cô hầu như luôn đặt mình trong sự chủ động đầy lý tính. Thậm chí, ngay khi tưởng như sự cảm tính trong cô phủ mờ từng dây thần kinh xúc cảm, cô vẫn đủ tỉnh táo để phân tích, mổ xẻ rành rọt mọi thứ diễn ra và chắc nịch “Rồi sẽ qua nhanh thôi…” Ấy vậy mà qua thật!
Cô trông “được”, ấy là cô tự thấy thế. Và vì “trông được”, lẽ dĩ nhiên cô không thiếu những vệ tinh vây quanh. Cuồng nhiệt có, si mê có, ngưỡng một có, nhưng lần lượt từng người, từng người một được cô đặt để đúng vị trí trong nụ cười không thể trách giận được. Một vài người trong số họ sau đó trở thành bạn tốt của cô như không thể khác, số còn lại nhạt dần theo thời gian và mất hút đâu đó trong mớ ký ức của họ - không phải của cô. Lạ là, hầu hết đều để lại một vài comment giống nhau đến bất thường: “Người đàn ông nào có được em chắc chắn phải hạnh phúc lắm!” – họ nói, ra vẻ thành thật. Lạ là, dẫu thế - họ, cô vẫn cứ mãi là hai đường thẳng song song. Cô vẫn cười. Cô là ốc đảo. Một ốc đảo cô độc, nhẹ nhõm và thanh thản.
Ngày nọ, điện thoại của cô nhận được tin nhắn từ một số phone không có trong danh bạ. Không ký tự Latinh, chẳng phải lời làm quen sáo rỗng mà cô luôn có khuynh hướng phớt lờ. Một tin nhắn với các dấu câu, chữ số tạo thành biểu tượng ngồ ngộ. Đơn giản và gây chú ý. Cô thích!
Nhắn qua nhắn lại, rồi thì cũng tới lúc hình thức hóa bằng cách gặp mặt nhau. Anh “bình thường”. Cô chẳng có cảm nghĩ hay ấn tượng gì “ghê gớm” đối với anh. Trong thâm tâm, dù không có bất cứ chuẩn mực cụ thể nào về “Mr. Right” của mình, nhưng cô thích type người cao ráo với bờ vai rộng. Cảm nghĩ đó, tựa như chứng tự kỷ vậy. Tuy nhiên, anh “gỡ gạc” lại khi lớn hơn cô 4 tuổi. Điều này cũng tựa chứng tự kỷ. Cô thích những anh chàng hơn cô 4 tuổi. Nếu ví von cảm tình trong cô là một bài test, thì ắt hẳn trong đó sẽ có sẵn 1 điểm cộng cho những ai mang “công thức” >4.
Mặc dù vậy, cô xưng hô với anh bằng tên. Thi thoảng, anh cố tình “lỡ miệng” gọi “em” xưng “anh” với cô dù biết cô sẽ gân cổ lên “chỉnh” lại anh liền. Cô thích gọi tên anh. Với cô, cô có thể gọi hàng chục, hàng trăm người bằng “anh”, nhưng sẽ chỉ có một cái tên của anh được cô thốt lên với ý nghĩa khác. Cô thích thế!
Cô vẫn luôn tự hỏi mình rằng từ lúc nào ánh mắt cô lại không thể không nhìn về phía anh, luôn để anh trong tâm trí cô. Phải chăng từ lần gặp thứ ba, thứ năm,… hay lần gặp khi cô cả nể (một điều hiếm hoi nơi cô) nhận lời đi xem phim cùng anh (lần đầu tiên cô hẹn hò chỉ hai người với một gã trai chưa thể gọi là thân quen)? Buổi tối ấy trời đẹp. Anh đến, đứng trước nhà và bấm số cô:

- Dan đang ở nhà? Shin đến rồi đây!
- Chờ Dan một xíu! Cô lấp lửng.
Vài phút sau, cô xuất hiện. Nhưng không phải từ trong nhà…
- Đi thôi! Cô quay đầu xe, nói vội, cố không để anh kịp phản ứng.
Thật ra, cái sự “phải đi ra ngoài có chút việc” ngay trước lúc gặp anh chỉ là cái cớ. “Việc” của cô là cảm giác lúng túng, ngại ngùng khi lần đầu tiên nhận lời cùng anh đến rạp chiếu phim. Cô đã đứng ngồi không yên suốt cả giờ đồng hồ, để rồi ngay trước giờ hẹn chỉ 10 phút, cô vội vàng xách xe phóng khỏi nhà, chạy loanh quanh và thầm vái trời đừng xui xẻo đụng độ anh trong một con hẻm nào đó gần khu vực nơi cô ở.
Nói Sài Gòn vốn “mưa nắng thất thường” quả không ngoa. Trời lất phất mưa khi tan suất chiếu. Cô không theo mang áo mưa. Đang khẽ rên thầm trong bụng, cả người cô như “xịt keo” ngay khoảnh khắc anh choàng chiếc áo mưa của anh cho cô, thái độ kiên quyết khiến cô không thể khước từ. Suốt đoạn đường về, cả hai chạy song song, chẳng ai nói với ai lời nào. Tới nhà, ngay khi cô chỉ vừa đưa chiếc áo mưa qua khỏi đầu, thoắt một cái cô đã thấy nó nằm gọn trong bàn tay anh:
- Để Shin! À, Dan cầm lấy này…
Anh chìa tay đưa cô vật gì đó hình chữ nhật. Cô nhìn kỹ. Một hộp Strepsils. Đúng là cô đang bị viêm họng.
Một người bạn rỉ tai cô, rằng khi trời chợt đổ mưa vào lần hẹn hò đầu tiên, điều đó có nghĩa hai người có duyên nợ. Nhưng cô cũng lại đọc được ở đâu đó rằng, trời bỗng đổ mưa trong lần hẹn đầu mang ý nghĩa buồn bã, chia ly. Lúc trước, cô sẽ phớt lờ và buột miệng “vớ vẩn”. Nhưng giờ, tự nhiên cô tin (hay mong) lời bạn cô nói là đúng. Thế rồi, cô va vào anh…
Đã hơn một lần cô không hiểu nổi tại sao một người kín kẽ, thường trực cảm giác bất an, khuynh hướng phòng thủ trước người khác phái như cô lại nhanh chóng quen thuộc đối với sự xuất hiện của anh trong một khoảng thời gian ngắn kỷ lục (đối với riêng cô) – điều mà thậm chí một vài gã trai đã ở bên cô rất lâu mãi chưa thể làm được. Cô chẳng nói gì về điều đó, nhưng hình như anh biết:
- Bức tường thành vô hình nhưng kiên cố... Shin sẽ cố gắng!
Cô lặng im. Bất ngờ, vui vui nhưng đồng thời chợt dậy lên một cảm giác gì đó mơ hồ. Cô lắc nhẹ đầu, chắc cô đã quá nhạy cảm.
Cô yêu X’mas, một cách đặc biệt và chẳng thể diễn giải đủ đầy. Cũng như cô yêu mưa, dù cô chưa hẳn thuộc tuýp quá lãng mạn. Và rồi từ khi biết anh, X’mas trong cô mặc định thêm một điều - anh và X’mas. X’mas có anh!
Cô thấy mình thật lạ từ khi anh đến. Những cảm xúc cô chưa từng có, ý nghĩ cô chưa từng bộc lộ cũng từ đó xuất hiện. Bên anh, cô thấy thân thuộc. Một người bạn của cô nói rằng trông cô và anh cứ như đã quen biết từ lâu lắm. Từng lời anh nói, những tin nhắn vô tình hay hữu ý, từng cử chỉ nhỏ nhặt của anh đều khiến cô thấy gần gũi, ấm lòng.
- Đừng quên Shin! Hãy hứa là đừng bao giờ quên Shin nhé!
- Uhm… Cô ngập ngừng - Dan sẽ không quên đâu, nhưng Dan không hứa sẽ nhớ Shin - Nói rồi, cô bật cười khanh khách.
- Trong tình yêu, người ta thường ích kỷ. Shin muốn “ai đó” sẽ chỉ biết đến, nghĩ đến mình Shin thôi!
Cứ thế, anh bước vào tâm trí cô, trái tim cô một cách nhẹ nhàng, tự nhiên như thể khí trời dẫu anh chưa từng khẳng định điều gì và cô cũng chưa một lần muốn anh đặt tên cho thứ tình cảm giữa hai người. Chẳng hiểu vì sao, từ lúc nào, cô mặc nhiên đặt anh trong tâm tưởng của mình. Cô tin vào cảm giác của mình – một cảm giác mãnh liệt rằng anh cũng như cô – tin tưởng và hiểu nhau mặc dù chẳng cần phải nói gì.
Nhưng rồi, anh rời xa cô, vào một ngày đầu hạ…
- Shin đi không đến ba năm đâu! Trong thời gian này, nếu Dan gặp một người nào đó thích hợp, đừng do dự để bắt đầu câu chuyện tình của Dan. Khi Shin trở lại, nếu Dan vẫn một mình, có lẽ chúng ta sẽ…
- …
- Có thể Shin đã bỏ lỡ cơ hội. Và như Talleygrand nói: “Phụ nữ một đôi khi tha thứ cho kẻ biết liều mạng, tận dụng nắm lấy thời cơ, nhưng sẽ chẳng tha thứ cho ai bỏ lỡ nó.” Nhưng, không có gì là tuyệt đối phải không Dan?

Cô không mấy bất ngờ khi anh nói anh phải đến một nơi cách xa cô nửa vòng trái đất. Nhưng khi anh đi thật, cô hụt hẫng, hoang mang và trống rỗng tưởng như không thể chấp nhận được rằng cô sẽ không còn nhìn thấy anh, gặp được anh mỗi khi cô muốn. Có thể ai đó sẽ nói cô khờ khạo, nhưng cô tin những lời lấp lửng của anh mang một ý nghĩa khác - một “cam kết ngầm” nào đó chỉ có cô và anh mới hiểu được. Thế rồi, anh vẫn mãi vẹn nguyên trong tâm trí cô…
Vẹn nguyên cho tới hơn hai năm sau. Hai năm, thoảng hoặc một đôi lần anh reply cho những email cô gửi nhưng hiếm hoi và với khoảng thời gian đứt đoạn. Không online, không chat, không tin nhắn hay điện thoại gần như ngần ấy thời gian, vậy mà chỉ một cuộc điện thoại vào đúng ngày X’mas cũng đủ lấp đầy tất cả. Anh trong cô vẫn thế - gần gũi, ấm áp và thân thuộc. Cô thì càng như xưa, tin rằng cảm giác của anh và cô đồng điệu.
- Chào Dan bé nhỏ của “ai kia”! Có đoán ra ai đang nhắn tin không nhỉ?
Tim cô đập liên hồi. Chắc là anh, phải là anh! Hồi hộp bước từng bước chậm tiến đến chàng trai đang ngồi một mình nơi góc quán quen xưa. Là anh thật rồi! Cô tưởng như không thể thở nổi. Anh đã giữ lời hứa, anh đã trở lại, đã tìm cô… Lúc này đây, cô chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài việc nhìn anh thật kỹ, thật lâu trước mặt.
- Chiếc móc khóa của Dan do Dan tự làm hay mua vậy? Shin biết làm nó đấy!
Cô khựng lại, ngơ ngác. Đúng là cô đã cố tình để chùm chìa khóa có gắn chiếc móc khóa ấy tại một vị trí dễ nhìn thấy nhất trên bàn, cốt để anh nhận ra. Chiếc móc khóa mà cô nâng niu, gìn giữ, cả năm chỉ mang ra gắn vào chùm chìa khóa 2-3 ngày mỗi dịp X’mas rồi lại cất đi ngay vì sợ cũ, sợ hỏng. Chiếc móc khóa hình thập giá, làm bằng hạt pha lê do chính tay anh kết tặng cô. Lẽ nào…
Và, có một điều cô chưa từng nghĩ tới – rằng anh về có nghĩa anh không đi nữa. Cô đinh ninh anh đã trở về, ngồi đây và sẽ ở lại mãi. Ngày qua ngày, lần nọ, cô bấm số anh. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!” Và rồi, cô đã chẳng thể liên lạc được với anh thêm một lần nào qua số điện thoại đó nữa.
Cô gọi anh là gió. Mà “Gió chỉ có phương hướng, gió làm gì có trung tâm!” Anh là gió. Gió chẳng mấy khi đứng yên bao giờ. Anh lại đi, chỉ sau một lần gặp gỡ. Vẫn chẳng lời nào, chẳng tạm biệt, không hứa hẹn… Cô ngơ ngẩn, tự hỏi mình đang chờ đợi điều gì, mong đợi gì từ anh? Cô không biết phải làm gì, không biết nên làm gì. Anh đi, để lại cho cô khoảng trống quá lớn và hàng hà sa số các dấu chấm hỏi trong đầu. Cảm giác mơ hồ trong cô giờ lớn thêm một tí, thành hình thêm một tẹo, rõ rệt hơn một chút…
Lần thứ hai, anh bỏ lại cô theo cái cách chẳng thể nào lý giải được. Ắt hẳn tất thảy mọi người đều nói cô nên quên anh đi, anh chỉ đang đùa giỡn với tình cảm của cô thôi. Cô không khờ khạo, không ngốc nghếch, trái lại – cô kiêu hãnh, tự tôn và luôn nhìn nhận vấn đề một cách tách bạch đáng kinh ngạc. Cô ngàn lần khẳng định cô không phải không thể quên được anh. Chính xác là cô không muốn quên anh. Cô chưa từng vẽ ra một viễn ảnh thơ mộng, cô cũng không tưởng tượng, chờ đợi cho một tương lai viên mãn sau này giữa anh và cô. Cô đã nghĩ, nếu có thể gặp được một người đủ sức khiến cô say mê và chấp nhận thì cho dù người đó có không phải là anh cũng được. Cô có chờ đợi anh thật, nhưng không hẳn cho một kết cục nào đó mà chỉ đơn giản cô muốn có một cơ hội để nhìn nhận lại chính mình. Cô có thật sự dành tình cảm cho anh hay tất cả chỉ do cô tự tạo nên một hình ảnh mặc định trong tâm tưởng? Dù muốn, cô cảm thấy cô không thể hiểu nổi bản thân mình khi anh cứ mãi xa xôi như thế. Cô tin, chỉ khi anh xuất hiện trước cô bằng xương bằng thịt, chỉ khi cô có cơ hội tương tác, gặp gỡ anh thực sự - cô mới có thể định nghĩa được thứ tình cảm mà vì nó, cô chẳng thể thôi so sánh những gã trai khác với anh mà cô gặp sau này.
Vì thế, cô vẫn chưa thôi nghĩ về anh. Có lúc, cô nghĩ đến anh nhiều thắt lòng. Cô nhớ anh, nhớ những kỷ niệm có anh dẫu ít ỏi nhưng tưởng như chỉ mới vừa ngày qua. Nhưng cũng có lúc, cô lại bình thản như không khi bất chợt nhắc đến anh. Khắc khoải, cô thấy mình như đang chìm trong mớ dây nhợ lằng nhằng rối tinh rối mù, càng cố giãy giụa lại càng bị siết chặt.
- Đã đôi lần nhẩm lại bài
Thấy nao lòng mà chẳng hiểu vì sao?! (Tự dối lòng chăng?!)
Vâng,
“Có bao giờ trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu.” (Thơ Bùi Minh Quốc)
Ước chi thời gian quay trở lại,
Để ai đó nhặt lại những gì đánh mất
Nhớ về “ai”!Khi cô tưởng như đã bình yên chờ ngày trôi, tháng trôi cho ngày nào đó gặp lại. Khi cô tưởng trái tim cô, tâm trí cô ngoan ngoãn thôi tự làm đau mình thì không hiểu anh vô tình hay hữu ý, anh muốn trêu ngươi hay thử thách cô với những tin nhắn bất chợt, đầy ẩn ý…
- Lời hát mãi lặp đi lặp lại trong tâm trí “ai đó”...
“Vẫn biết yêu người không lối thoát
Nhưng tình em nơi đây sẽ trao về anh mãi mãi…” (Yêu dại khờ - Quang Huy)
Sorry… But I miss you!
Cô bấn loạn. Làm sao cô có thể muốn quên anh cho được khi anh luôn củng cố ý nghĩ trong cô rằng dẫu cho cả thế giới có không hiểu nổi thì giữa anh và cô vẫn luôn tồn tại một “quy ước ngầm” mà chỉ riêng hai người cảm nhận được. Cô dần thấy mình trở nên ngốc nghếch, nhưng đồng thời niềm tin trong cô trở nên mãnh liệt hơn nữa. Cô tin giữa anh và cô có một sợi dây liên kết bền chặt không thể định lượng, lý giải. Cô tin như thế! Và rồi cô vẫn ở đây, chờ một ngày gặp lại…
- Có bao giờ trên đường đời tấp nập
Ta đi hoài mà chẳng gặp mặt nhau…
Lại một tin nhắn từ số phone lạ, hơn hai năm sau nữa. Cô biết đó là anh! Càng ngày, cô càng tin có nhiều điều cả anh và cô đều không cần nói ra mà vẫn có thể hiểu được nhau rõ ràng, chắc chắn. Nhưng lần này, cô biết e dè, phòng thủ hơn.
- Shin về vì luận án tốt nghiệp. Có lẽ không lâu…
Cô không còn bất ngờ. Như chú chim non bị thương sợ cành cong, cô đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng cho việc gặp lại anh.
- Sau đó thì sao? Shin sẽ thật sự trở về hay tìm kiếm một cơ hội tốt hơn? - Cô hỏi, giọng đều đều.
- Shin cũng chưa biết nữa! Anh ngập ngừng.
- Tìm cách trụ lại bên đó đi! 1 -2 năm gì đó. Như thế sẽ có ích cho Shin hơn sau này - Cô nói một mạch, như thể sợ rằng sẽ chẳng thể nói được hết câu nếu ngừng lại giữa chừng.
- Uhm… Shin sẽ suy nghĩ kỹ về điều đó!
- Nhưng, lần này sẽ không chỉ gặp một lần rồi lại đi mất tiêu như trước chứ? - Cô cắc cớ, giọng điệu có chút trách cứ, dỗi hờn.
- Chắc chắn mà. Shin hứa đấy!
Thế nhưng, anh đã không giữ đúng lời hứa của mình. Khi giai điệu nhạc chuông của bài hát “I still believe” vang lên, trong một tíc tắc, cô tự biết anh đã lại đi. Lần thứ ba. Chỉ một lần gặp, và vẫn chẳng gì cả…
Cô không thể nhớ lại được cô đã sống ngày qua ngày như thế nào kể từ lúc gặp và biết anh. Hai năm, bốn năm… Thấm thoát đã bảy năm. Suốt khoảng thời gian ấy, dường như cô chỉ có mỗi việc ngồi một chỗ, đợi anh về, đợi gặp lại anh. Để làm gì? Chẳng phải để viết nên câu chuyện tình yêu nào đó, cũng không phải muốn anh trả lại cho cô khoảng thời gian đã qua, tuổi thanh xuân, nỗi nhớ… Thật lòng, khi gặp anh, có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng nổi rằng những tháng, những ngày sắp tới của cô sẽ chỉ ngập ngụa nỗi nhớ và sự chờ đợi như thế. Nhưng, trái tim quả có những lý lẽ riêng mà lý trí đôi lúc không thể nào lý giải nổi. Cô tỉnh táo lắm. Cô vẫn luôn vạch rõ điểm dừng trong mối quan hệ giữa cô và anh. Cô không ảo tưởng, cũng không đặt cược tình cảm của mình vào một điều gì đó mơ hồ, lảng bảng như làn khói mỏng. Thế nhưng, cô không quên anh – như cô đã từng hứa. Tệ hơn, cô đôi khi tự dằn vặt mình vì đã chẳng thể thực hiện được trọn vẹn lời hứa sẽ chỉ “không quên” anh mà thôi. Bởi vì, cô còn nhớ anh nữa!
- “Gió” thì vẫn là “gió” thôi, đầu tuy lạnh nhưng trái tim vẫn nóng. Dan biết không, “gió” đã từng muốn cùng Dan ngao du, đi đến đâu thì đến, mặc kệ tất cả. Nhưng, “cái đầu lạnh” của “gió” cũng tự biết rằng, “gió” có thể đưa Dan đi, nhưng lại không thể đưa Dan cùng về đến đích.
- ?
- Có thể đúng như Dan nói – Dan đã thật sự tổn thương khi “gió” không biết nắm bắt cơ hội để cùng Dan chung bước. Nhưng Dan biết không, có thể Dan sẽ càng tổn thương nặng nề hơn nữa nếu cùng đi nhưng chẳng thể cùng nhau đến đích.
- Vậy thì hãy cứ là bạn thôi! - Cô buột miệng.
Cô nói thật. Cô không nhất thời. Cô đã đi qua những tháng, những ngày đằng đẵng chỉ với hình ảnh anh trong tâm tưởng. Dẫu rằng cô đủ lý trí để không tự ảo tưởng về một “happy ending” như mơ, nhưng cô không phủ nhận cô không mong chờ một “sad ending” bao giờ. Nhưng, trên tất cả - cô muốn có cơ hội được nhìn nhận lại chính cô! Cô có tình cảm với anh không? Tình cảm đó như thế nào? Còn anh, cô trong anh ra sao? Anh đối với cô không hững hờ, nhưng cũng chẳng có gì chắc chắn. Vậy thì, tình cảm của anh đối với cô là gì? Hàng tá câu hỏi lởn vởn trong đầu cô suốt bao năm qua…

- Quyết định như vậy, Dan nghĩ sẽ thật sự giúp Dan thoát khỏi những ý nghĩ mà Dan từng có?

- Ừ, nếu đó thật sự là điều Shin muốn, không có lý do gì để không làm được cả! Và nếu đã quyết định như thế, Dan sẽ làm tới cùng.

- …
- Nếu cùng nhau, Dan có thể bất chấp tất cả để liều một phen. Nhưng nếu có sự “lệch pha”, nếu đã không cùng nhìn về một hướng thì không cần níu kéo làm gì. Nói cách khác, nếu đã không xứng đáng – vậy thì phải buông tay thôi…
Cô biết, anh không vô cớ nhắc đến ít nhất hai lần, rằng cô sẽ chỉ tổn thương nếu tiến đến phía anh. Cô không biết lý do thực sự là gì. Còn anh, sau một hồi cô nằng nặc truy tới cùng, anh chỉ buông một câu lấp lửng mà cô… thà không biết còn hơn:
- Khi nào “gió” chuyển thành “mưa”, Shin mới có thể nói rõ được lý do với Dan!
- Liệu có ngày đó không? Phụ nữ một đôi khi tha thứ cho kẻ liều mạng, tận dụng nắm lấy thời cơ, nhưng sẽ chẳng tha thứ cho ai từ bỏ nó – Cô cắc cớ.
- Chẳng có gì là tuyệt đối cả, đúng không Dan? Thêm vào đó, sẽ không từ bỏ.
Anh sẽ không bỏ cuộc ư? Cô tin cô, nhưng cô không tin anh. Không hiểu vì cảm giác mơ hồ, bất an từng có và ngày càng lớn dần khiến cô trở nên như thế, hay vì cô đang cố né tránh một điều gì đó khác hơn. Thật lạ, cô không thấy sợ tổn thương với ý nghĩ “đi cùng nhưng chẳng thể cùng về đến đích”. Nhưng cô lại sợ vô cùng ý nghĩ nếu niềm tin sụp đổ. Cô biết, cô sẽ chẳng dễ dàng vượt qua một khi niềm tin trong cô bị phản bội. Và vì thế, cô không muốn bị ảnh hưởng nhiều về những lời anh nói.
Thời gian này, anh thường xuyên tương tác với cô. Nếu không gặp thì điện thoại hoặc tin nhắn, thậm chí online chỉ để chat với cô – những điều trong suốt thời gian cách xa nhau nửa vòng trái đất anh hiếm hoi làm. Lẽ ra, cô nên thấy vui thật nhiều mới phải. Vậy mà sao cô cứ thấy hoang mang, lo lắng về một điều gì đó không tên? Có lẽ, cái quá khứ chỉ biết có chờ đợi và hẫng hụt tuy không quá ảnh hưởng đến cuộc sống của cô nhưng cũng đủ khiến cô trở nên rụt rè, lo sợ. Cô sợ sẽ không thể chịu đựng thêm một lần nữa nếu anh lại rời xa cô đột ngột theo cách anh đã từng. Cô luôn thấy mình thấp thỏm, nóng lòng không yên. Mãi đến khi không thể kiềm chế được lâu hơn, cô bật hỏi:
- Lần này Shin thực sự trở lại, không đi đâu nữa phải không?
- Ừ, Shin sẽ luôn ở đây, có mặt để Dan “điểm danh” – ít nhất cho tới khi nào Dan còn muốn gặp Shin. Anh cười cười.
Anh đã nói vậy, đã khẳng định vậy. Nhưng sao cô vẫn thấy bất an quá đỗi. Cô sợ, dẫu cụ thể cô sợ điều gì thì cô cũng chẳng rõ…
Cô thừa nhận, cô đã né tránh bằng cách trì hoãn việc đặt để rõ ràng mối quan hệ giữa anh và cô. Đã bảy năm, khoảng thời gian không ngắn cho một đáp án rõ ràng, chắc chắn. Anh nồng nhiệt mà hờ hững, gần rồi lại xa. Mới trước đó, anh khiến cô tổn thương, khiến cô có ý nghĩ đã đến lúc phải quay lưng về phía anh thay vì đứng mãi một chỗ chờ anh tiến về phía mình. Nhưng thoắt cái, anh lại cho cô cảm giác ve vuốt, rằng anh không như thế, anh cần cô. Cô đã suy nghĩ rất nhiều kể từ khi anh trở lại, đã phân vân và lưỡng lự thật nhiều để tìm cho mình một câu trả lời. Cô rất muốn có một đáp án rõ ràng, nhưng thật lòng – cô đồng thời cũng sợ đáp án đó. Cô cứ phân vân, lưỡng lự, nửa dứt khoát, nửa tránh né. Cho đến một ngày, cô quyết định:
- Mai Shin dành thời gian cho Dan nhé! Dan muốn gặp Shin.
- Có chuyện gì à? - Anh thắc mắc.

- Mai gặp rồi nói.
- …Sáng hôm sau, cô cẩn thận nhắn tin nhắc anh về cuộc hẹn vào buổi tối. Anh không trả lời tin nhắn của cô, nhưng cô không mấy bận tâm về điều này. Anh vẫn thường thế, còn cô thì đã quá quen với sự im lặng đó không chỉ một, hai ngày. Cô tin anh sẽ đúng hẹn!
6 giờ tối. Cô hồi hộp chờ anh xuất hiện. Thật lạ, cô vẫn luôn thấy hồi hộp như thế dẫu anh giờ đây chẳng còn quá xa lạ. Anh thường ghé cô khoảng 6h30’ cho tới 7 giờ.
7 giờ. Vẫn chưa thấy anh. Cô tự nhủ chắc anh đang trên đường chạy qua cô. Nhưng rồi 7h30’, cô vẫn chẳng thấy anh, cũng không nhận được bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ anh cả. Hoang mang, cô quyết định bấm số phone của anh. Chuông báo cuộc gọi bình thường. Cô thoáng thở phào. Nhưng anh không bắt máy. Cô kiên nhẫn gọi lại lần nữa. Vẫn không có tín hiệu nhận cuộc gọi từ phía bên kia. Anh có xảy ra chuyện gì không? Cô lo lắng. Nhưng liền sau đó, cảm giác uất giận bỗng ập đến. Toàn thân cô trở nên nóng ran. Sự hoang mang, bất an, nỗi nghi ngại… Dường như tất cả những điều cô chôn chặt trong suốt hơn 7 năm cùng lúc bùng phát. Nếu không thể gặp cô, thậm chí nếu không muốn gặp cô, anh có thể từ chối. Nhưng không phải theo cách mà cô luôn nói với anh rằng cô tối kỵ - đó là sự im lặng. Anh đã hứa sẽ không khiến cô thấy bất an bởi sự im lặng anh đã từng nữa kia mà. Vậy thì tại sao, tại sao…? Cô thấy đau, đau lắm. Cô muốn phát điên lên. Cô thấy dường như cô không còn là mình nữa.
Hết ngày hôm đó, anh đã không liên lạc lại – điều mà anh thường làm khi thấy cuộc gọi nhỡ từ cô. Cô trằn trọc, lồng ngực như bị bóp nghẹt bởi mớ ý nghĩ chồng chéo không biết nên lý giải thế nào. Sáng hôm sau, trong một thoáng, tim cô như ngừng đập khi nhìn thấy nick của anh online. Anh không sao, không có chuyện gì xảy ra với anh cả. Cô như trút được mối lo lắng trong hằng hà sa số những cảm xúc đan xen khác.
- Shin không xảy ra việc gì chứ? Dan đã rất lo lắng…
Anh không trả lời. Cô nổi giận:
- Tại sao Shin lại như thế? Sự im lặng của Shin mang ý nghĩa gì thế? Là kết thúc? Là đùa giỡn? Biến Dan thành kẻ ngốc như thế này, Shin thấy vui lắm đúng không?
Anh lặng thinh. Và kể từ sau ngày hôm đó, cô không bao giờ nhìn thấy nick anh sáng nữa. Và anh cũng chẳng bao giờ nhận cuộc gọi nếu biết đó là cô.
Cô không biết bằng cách nào cô đã đi đứng, nói năng một cách bình thường như thể chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra. Ngày ngày, cô vẫn quay cuồng với công việc, cười trước những câu bông đùa của đồng nghiệp, nhăn nhó trước sự khó tính của đối tác. Bạn bè thân chẳng ai tin khi cô buột miệng than thở cô đang rối lòng. Ừ, vì đó là cô nên mới thế! Vì là cô, nên chắc chắn mọi thứ sẽ nhanh chóng đi vào quỹ đạo vốn có. Là cô, thế nên không thể có chuyện nực cười rằng thì là cô đã buồn khủng khiếp. Là cô, thế nên sẽ nhanh chóng “phục hồi” và trở lại trạng thái cân bằng… Rõ là thế, chắc chắn sẽ phải thế! Nhưng trái tim cô là thật, nỗi đau cô là thật.
Cô tự hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước đó, anh không hề có biểu hiện gì bất thường, vậy thì tại sao anh đột ngột biến mất như thể chưa từng tồn tại trước cô? Cô không quan tâm đến kết quả, điều cô quan tâm là quá trình. Cô muốn mọi thứ phải thật rõ ràng! Dẫu cái sự rõ ràng đó có ra sao, cô cũng muốn có cơ hội được biết. Dẫu chẳng thể thay đổi được kết cục “không thể” giữa anh và cô – cô cũng chẳng màng. Anh cứ luôn lặp lại, rằng anh sợ cô tổn thương, không muốn thấy cô tổn thương, anh không muốn “mất một người bạn như cô”… Anh không phải là cô, làm sao anh biết đâu mới là điều khiến cô tổn thương nhất? Anh và cô không thể nào cùng về đến đích ư? Anh chỉ đùa giỡn với cô? Anh chẳng mất mát gì khi ban phát cho cô chút ít sự đáp trả trước tình cảm của cô? Hay thậm chí anh đã có người con gái khác? Anh lừa dối cô? Thế thì đã sao nào? Điều cô cần là một lý do, một sự khẳng định từ anh. Có như thế, cô mới thấy nhẹ lòng và can tâm đẩy anh ra khỏi cuộc đời cô vĩnh viễn.
Cô khổ sở, cô không chấp nhận được kết cục từ sự im lặng nơi anh. Cô muốn anh phải xuất hiện trước cô, đưa ra một lời khẳng định, một lý do rồi sau đó anh có… biến mất luôn cũng được. Nhưng rồi, ngày qua ngày, cô chợt tự hỏi làm thế để làm gì? Điều đó có còn cần thiết một khi câu trả lời nằm ở chính cô, do cô quyết định chứ không còn là anh? Ừ, anh chỉ đùa giỡn với cô, anh chỉ ban phát chút đỉnh sự đáp trả cho thứ tình cảm không đúng người, đúng thời điểm của cô thôi. Anh chỉ lừa phỉnh cô bằng thứ tình cảm đầu môi chót lưỡi. Chẳng phải như anh đã từng “gợi ý” cho cô rồi đó sao:
- Thuyền ai đó lênh đênh biển cả
Đang rối lòng muôn ngả lối đi
Chỉ tạm thời về bến thuyền xưa cũ…
Ừ, rõ chỉ là “tạm thời”, rõ cô chỉ là một “bến thuyền xưa cũ”. Lẽ ra cô phải nhận biết từ sớm hơn mới phải. Anh ở đây, bảo rằng anh sẽ “không bỏ cuộc”, rằng cô hãy đợi ngày mà “gió chuyển thành mưa”. Anh khẳng định trong anh – cô chiếm một vị trí quan trọng. Nhưng sao trước đây cô không nhận ra, rằng quan trọng đấy – nhưng chẳng phải là không thể thiếu. Quan trọng đấy, vậy mà trong tất cả những thời khắc, cột mốc, bước ngoặt lớn của đời cô lại chẳng thấy bóng dáng anh bao giờ - dẫu chỉ như một phần của ký ức.
Cô vẫn đi qua những ngày không anh như chưa từng có nỗi đau, sự tổn thương… Cô vẫn ăn no, ngủ kỹ, vẫn làm việc theo cách cô luôn làm. Cô vẫn cười, vẫn khẽ nhoi nhói lồng ngực mỗi khi nhắc đến anh. Và, cô chưa từng rơi lệ vì anh bao giờ.
Với cô, anh là vết sẹo. Vết sẹo mà dẫu có nhờ đến… phẫu thuật thẩm mỹ để loại bỏ, dẫu chẳng còn ai nhìn thấy vết tích của nó nữa, nhưng bản thân cô tự biết mình sẽ chẳng thể nào quên. Có đôi lúc cô nghĩ theo một hướng khác, rằng liệu cô có từ bỏ quá sớm thứ tình cảm đã có trong cô suốt hơn bảy năm trời? Liệu cô đã gắng hết sức mình vì tình cảm ấy trước khi buông tay? Nhưng, cô không thể thay đổi một sự thật - rằng anh không cần cô. Anh chưa từng thật tâm với cô. Ai cũng có sẵn phần ích kỷ, háo thắng trong mình. Thêm nữa, trước một người như cô, trước thứ tình cảm bền bỉ, chân thành ấy, ắt không nhiều người chọn cách thờ ơ, bỏ qua đâu nhỉ!?
Cô thoạt nghĩ, chỉ cần anh hạnh phúc là đủ, còn cô có ra sao cũng được ư? Như thế mới là tình yêu cao thượng ư? Thật nực cười. Cô chỉ là người trần mắt thịt. Cô không thể hiểu được thứ tình yêu cao thượng ấy. Thậm chí, cô đã từng nghĩ nếu cô sống khác đi thì thế nào? Nếu vì anh mà từ đây cô không còn là cô, vì anh mà cô trở nên nổi loạn, phóng túng, hoang đàng - liệu anh có áy náy, có thấy có lỗi chút nào không? Nếu cô không còn vẻ gì là một cô hiền ngoan, luôn chỉ đứng một chỗ đợi anh, chỉ biết nhìn mỗi mình anh thì sẽ ra sao nhỉ? Nghĩ đến đó, cô phì cười. Thật lòng, cô muốn anh phải đau nỗi đau cô có, phải hối tiếc thật nhiều vì đã đánh rơi thứ tình cảm tốt đẹp mà có lẽ đi suốt cuộc đời này, chưa chắc anh sẽ lại gặp được thêm một lần nữa. Nhưng nếu cô trở nên như thế, giả sử cô là anh - trong trường hợp này, chắc cô sẽ càng cao chạy xa bay hơn với ý nghĩ thật may mắn khi cắt đứt mối quan hệ đó sớm, dây dưa thêm chỉ tổ phiền phức. Vậy nên, cô phải sống thật vui, thật lâu, thật khỏe mới được!
Cô nhận biết, tất cả những gì giữa cô và anh chỉ gói gọn trong lời anh nói, chỉ toàn nói và nói. Cũng khó trách, vì lời nói gió bay! Cô nhận thức sâu sắc chẳng phải lúc nào sự chân thành cũng được trân trọng và đáp trả lại bằng một thứ hành xử tương tự. Dù sao, cô cũng nên cảm ơn anh vì đã cố để cô tiếp tục sống trong ảo tưởng. Bởi nếu để cô biết được rằng sự thật chỉ đầy rẫy những dối lừa, thì tốt hơn nên để cô tin vào thứ tình cảm lung linh, huyễn hoặc nơi anh. Nhưng, kể từ bây giờ, với cô - anh không còn là “Shin” nữa! Anh chỉ là “anh” thôi. Cô không còn cần anh. Chính anh đã đánh mất cô vĩnh viễn. Bởi vì, anh đã không còn xứng đáng…
Ka.
Tp.HCM, 07/08/2011
  • Gửi từ email Kath Bùi - kath.0408@
Theo blogviet

http://blogviet.dalink.vn/blogviet/story/truyenonline/24561/nhu-la-tinh-yeu.aspx

Leave a Reply